Thứ Ba, 19 tháng 4, 2011

Còn đâu. . .Mẹ tôi!!!

 Đúng một năm tôi mồ côi mẹ, và mãi mãi tôi đã mồ côi mẹ cha (19/4)

 Đôi dòng ký ức, con xin kính dâng linh hồn mẹ cha.

Trên đời này, ai cũng được sinh ra bởi một người mẹ. Có thể chúng ta rất không bình đẳng với nhau bởi tiền bạc, địa vị, học vấn, thậm chí cả màu da, nhưng may sao mọi người đều có chút bình đẳng này: có một người mẹ.

Mang con chín tháng mười ngày, những trông chờ ngày con chào đời, và những đêm thức trắng chăm sóc giấc ngủ con thơ:

    “Đôi tay cảm nhận nhịp con thở
    Những đêm con sốt cao
    Đôi tay lạnh mát đặt lên đầu
    Cho con bớt ốm”. (thơ Nguyễn Phan Quế Mai)

Tình mẫu tử hiện ra sống động và thiêng liêng, nó không khác với bất kỳ hình ảnh mẹ con nào, vì cùng một ngôn ngữ của tình yêu thương, sự hy sinh và tận tụy dâng hiến của mẹ dành cho con. Tôi đã khóc khi nhớ về ngày mẹ tôi ra đi mãi mãi…

    “Nếu có đi vòng quả đất tròn
    Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
    Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
    Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên…”. (thơ Thanh Nguyên)

Cả cuộc đời mẹ hy sinh vì con, không mong được còn đáp trả, chỉ mong con có ăn có mặc, có của có tiền và có hạnh phúc. Mọi thứ ấy con phải khác mình, chúng phải được đổi đời. Còn chữ hiếu cho riêng mình có cũng được, không có mẹ cũng chẳng màng… Mẹ chấp nhận cho đi không bao giờ đòi lại…

    “Mẹ ta không có yếm đào
    Nón mê thay nón quai thao đội đầu
    Rối ren tay bí tay bầu
    Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa…”. (thơ Nguyễn Duy)

Rồi chúng ta sẽ tiễn mẹ mình một lần trong đời.

Một chuyến đi xa không có ngày trở lại. Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa, mẹ tôi đã ra người thiên cổ một năm nay rồi… Ai rồi cũng sẽ đến lúc cay đắng ngậm ngùi như tôi khi chiều xuống, đêm về hay giữa khuya giật mình thảng thốt nhận ra mình không còn mẹ để được hầu cơm, hầu chuyện nữa. Không gì bù đắp nổi khoảng trống này. Vì vậy, ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, bởi có thể không bao lâu nữa, dù ta có muốn được mẹ la mắng cũng không được nữa rồi.

    “Mẹ!
    Có nghĩa là duy nhất
    Một bầu trời
    Một mặt đất
    Một vầng trăng
    Mẹ không sống đủ trăm năm
    Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát…” (thơ Thanh Nguyên)

1 nhận xét:

  1. Xin được đồng cảm với Hoa Tâm, đồng cảnh ngộ với tôi!

    Chi khi nào mẹ cha không còn, lúc đó ta mới cảm nghiệm được tình cha nghĩa mẹ.

    Xin Chúa sớm đưa linh hồn Anna về hưởng Thánh Nhan Ngài.

    Trả lờiXóa